Thơ lục bát viết về tình yêu buồn, nỗi đau thất tình ngày chia tay

Tuyển chọn những bài thơ lục bát viết về tình yêu buồn, nỗi đau thất tình ngày chia tay dành cho các bạn đang có nhiều nỗi niềm trong tình yêu.

Thơ lục bát viết về tình yêu buồn, nỗi đau thất tình ngày chia tay
Thơ lục bát tình yêu buồn.

#01
TRÁI NGANG CUỘC TÌNH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường tình sao quá mong manh
Trái ngang bao phủ…mình đành bơ vơ
Nhớ nhau đứng đợi từng giờ
Năm canh thao thức lòng ngơ ngẩn buồn.

Hai hàng nước mắt chợt tuôn
Khi nhìn chớp biển mưa nguồn hai nơi
Lòng canh cánh nhớ một thời
Ngày còn vui bước chung đôi dắt dìu.

Giờ đây đường vắng quạnh hiu
Mình anh lặng lẽ giữa chiều lang thang
Đắng cay chua chát bẽ bàng
Sao em đành bước sang ngang không về.

Dù cho đời lắm nhiêu khê
Nhưng bao kỷ niệm câu thề còn vương
Tình duyên còn mất vô thường
Sao lòng vẫn nhớ vẫn thương nhau hoài.

Thời gian nhanh tựa con thoi
Không duyên nên phải lạc loài thiên thu
Đông sang tuyết phủ mịt mù
Tình vương trái đắng…lời ru ngậm ngùi.

Biết bao giờ mới được vui
Đành thôi cam phận chôn vùi ngày xanh
Xót thương mộng vỡ tan tành
Yêu thương còn lại…long lanh giọt sầu.

ảnh cô gái ngồi buồn
thơ lục bát buồn.

THƠ TÌNH LỤC BÁT BUỒN

#02
HỒNG NHAN BẠC PHẬN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường xưa anh chẳng thèm qua
Thì thương với nhớ đậm đà còn đâu?
Không duyên ôm mối tình sầu
Một đời khắc khoải đớn đau ngậm ngùi.

Giờ đâu còn những ngày vui
Bao nhiêu thương nhớ chôn vùi thời gian.
Trách anh sao quá phũ phàng
Làm em đành phải…chít tang cuộc tình.

Cuộc đời lắm nỗi điêu linh
Đời duyên không nợ nên tình nhạt phai.
Xa nhau nước mắt chảy dài
Bao đêm thao thức lòng lai láng buồn.

Em anh tình chẳng được suôn
Đành thôi thầm lặng đừng đùn đẩy nhau.
Đông sang tuyết trắng một màu
Buồng tim rét buốt…lòng đau đớn lòng.

Còn đâu sáng đợi chiều mong
Nợ duyên lận đận tình chòng chành đưa
Sá chi một mối duyên thừa
Nên tình nay cũng theo mưa cuối chiều.

Một đời nuôi dưỡng chắt chiu
Tưởng rắng suốt kiếp luôn dìu dắt nhau
Ngờ đâu tình đã phai màu
Phận hồng nhan bạc thương đau theo hoài.

#03
EM CÒN NHỚ HAY ĐÃ QUÊN?
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Lệ trào chảy ngược vào tim
Nhớ nhau lần bước đi tìm người thương
Dù cho cay đắng đoạn trường
Anh nguyền không để hai phương trời sầu.

Nhưng giờ em có biết đâu
Trong anh kỷ niệm thuở đầu còn nguyên
Tại bao ngang trái lụy phiền
Nên tình không trọn…nợ duyên hết rồi.

Bước từng bước giữa đơn côi
Năm canh thổn thức…lòng bồi hồi đau
Còn đây nước mắt không màu
Khóc tình duyên bạc…chia nhau rồi về.

Đông buồn rét buốt tái tê
Đường xưa kỷ niệm…bốn bề tuyết giăng
Tìm đâu ra bóng chị Hằng
Bởi mây đen phũ bóng Trăng chẳng còn.

Dù mình góc bể đầu non
Tình yêu ngày ấy…em còn nhớ không?
Hay đang hạnh phúc ấm nồng
Quên người năm cũ ngày trông đêm chờ.

Đau lòng trút cạn vào thơ
Tìm quên thương nhớ dại khờ ngày xưa
Thu đi Đông đã vào mùa
Tình duyên không nợ chát chua ngậm ngùi.

cô gái xinh đẹp buồn
thơ lục bát buồn dang dở.

#04

TÌNH NHƯ BỌT NƯỚC

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Chờ nhau năm tháng mỏi mòn
Yêu thương giờ cũng héo hon nhạt dần
Cuộc đời là cõi phù vân
Nên hồng nhan bạc mấy lần lạc duyên.

Nhớ khi hai đứa cùng nguyền
Nơi hàng cây gió ngã nghiêng bên đường
Tay em anh nắm nói thương
Nhưng giờ còn lại đoạn trường đớn đau.

Trần gian đen trắng hai màu
Yêu thương rồi cũng lạc nhau giữa đời
Ngoài đường tuyết phủ khắp nơi
Em thầm lặng bước giữa trời lạnh căm.

Đời em như kiếp con tằm
Trả vay…vay trả tháng năm ngậm ngùi
Biết bao giờ mới được vui
Thời gian rồi cũng…chôn vùi ngày xanh.

Nợ duyên nay đã không thành
Gánh tình dang dở lòng canh cánh buồn
Hai hàng nước mắt chợt tuôn
Bao nhiêu kỷ niệm quay cuồng trong em.

Hạt mưa vừa rớt trước thềm
Mang theo lá rụng càng thêm chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Tình như bọt nước…giữa dòng sông trôi.

#05
TÌNH THỪA
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Thương thay một mối tình thừa
Phải chi chiều đó…đừng đưa nhau về
Bây giờ lòng chẳng tái tê
Đâu ôm sầu muộn không hề đau thương.

Anh gieo chi nỗi đoạn trường
Đắng cay chua chát sầu vương chữ tình
Hoàng hôn cứ ngỡ bình minh
Nên giờ đau khổ riêng mình em mang.

Khóc cho duyên số bẽ bàng
Trăm cay ngàn đắng lòng tan nát lòng
Còn đâu sáng đợi chiều mong
Tình như Thu chết lá chòng chành đưa.

Giờ đây tình lỡ hương thừa
Đời hồng nhan bạc sớm trưa ngậm ngùi
Em về nuốt lệ làm vui
Oằn lưng cõng nhớ chôn vùi niềm đau.

Thế gian đen trắng hai màu
Nên duyên không nợ mất nhau lẽ thường
Trả người hai tiếng yêu thương
Em thầm lặng bước rồi nhường anh qua.

Thời gian rồi cũng nhạt nhòa
Bao nhiêu kỷ niệm thiết tha phai mờ
Ngậm ngùi trút cạn vào thơ
Lòng đau quặn thắt lệ chờ chực tuôn.

cô gái buồn trong chiều nhạt nắng
thơ lục bát buồn ngày không anh.

#06
BƯỚC TỪNG BƯỚC THẦM
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Quay về gặm nhấm đắng cay
Buồn len lén đọng những ngày không anh
Tình như gió thổi qua mành
Còn chăng cũng chỉ mong manh lệ sầu.

Lá vàng rơi rụng theo Ngâu
Trôi theo dòng nước qua cầu về sông
Gió đưa sóng đẩy bềnh bồng
Em ngồi mãi đợi…chờ trông héo mòn.

Cho dù lặn biển trèo non
Tình anh em vẫn luôn còn trong tim
Giờ đây biết ở đâu tìm?
Người Nam kẻ Bắc như chim giữa trời.

Đau lòng lắm bạn tình ơi
Sầu thương đau đớn nghẹn lời xót xa
Đành thôi quên thuở mặn mà
Rồi thầm bước giữa phong ba đoạn trường.

Cũng đừng lưu luyến vấn vương
Chia nhau mỗi đứa…một đường mà đi
Tình yêu nay chẳng còn gì
Quay lưng bước vội…còn chi mà chờ.

Em còn đây chỉ vần thơ
Chất chồng kỷ niệm…ngày khờ dại yêu
Xa nhau mới thấy thương nhiều
Hoàng hôn phũ xuống bước liêu xiêu buồn.

#07

CHIỀU BUỒN

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Hoàng hôn hoang vắng tịch liêu
Đời luôn lận đận mang nhiều nỗi đau
Như Thu lá chết thay màu
Gió miên man thổi…thi nhau rụng rời.

Bao lần nước mắt tuôn rơi
Khóc cho thân phận nửa đời phấn hương
Trách anh sao nỡ chia đường
Quên dòng sông cũ chẳng vương vấn đò.

Còn gì đâu nữa đắn đo
Thôi đành quên những dặn dò ngày xưa
Bởi thương nhớ cũng đã thừa
Giờ đây khuya sớm…sáng trưa mặc tình.

Thói đời giàu trọng đói khinh
Nên duyên nợ của chúng mình đành xa
Bao nhiêu tha thiết mặn mà
Những ngày mình đã trải qua chẳng còn.

Xa rồi lòng mãi héo hon
Mình em bước giữa lối mòn không anh
Tình như gió thổi qua mành
Còn chăng cũng chỉ…long lanh giọt sầu.

Thu buồn lá chết theo Ngâu
Lời yêu không trọn giang đầu cuối sông
Anh như chiếc lá xuôi dòng
Trôi theo sông nước… mãi không nhớ bờ.

ảnh cô gái buồn
thơ lục bát buồn cô đơn.

#08
DANG DỞ CUỘC TÌNH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đời sao cay đắng lắm điều
Công danh sự nghiệp tình yêu sang hèn
Một mình lận đận bon chen
Buồng tim rỉ máu…vết hằn ngày xưa.

Đời ôm mảnh ghép duyên thừa
Nên trăm năm vẫn…tình chưa trọn tình
Thôi đành lặng lẽ làm thinh
Mặc cho nước mắt đời mình tuôn rơi.

Bao nhiêu thương nhớ một thời
Nay tình không trọn đành chơi vơi sầu
Lá vàng rơi rụng theo Ngâu
Tình chia hai đứng mỗi đầu sông Tương.

Giờ đây mỗi kẻ một đường
Tình em anh trả…yêu thương xa dần
Cuộc đời là cõi phù vân
Có duyên không nợ…tình ngần ấy thôi.

Thương yêu giờ cũng cạn rồi
Chúng mình như đũa lẻ đôi chạnh lòng
Hết rồi ngày đợi tháng mong
Còn chăng nước mắt lưng tròng em anh.

Ngày xưa mơ ước duyên lành
Nhưng nay đau xót lòng canh cánh buồn
Ngước lên giọt lệ vừa tuôn
Đang thầm lặng đổ cuốn cuồn theo mưa.

Đời ôm mảnh ghép duyên thừa
Nên trăm năm vẫn…tình chưa trọn tình.

#09

HỒNG NHAN PHẬN BẠC

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Mười hai bến nước đục trong
Một thời mang nặng nỗi lòng vì yêu
Trái ngang cay đắng lắm điều
Ôm bao nhiêu nhớ bấy nhiêu giọt sầu.

Đường đời vạn nẻo thương đau
Xin đừng rút ván sang cầu người ơi
Để rồi sầu khổ suốt đời
Từng đêm trút cạn những hơi thở buồn.

Cuộc đời lận đận chẳng suôn
Lang thang khắp chốn từ nguồn về xuôi
Tình yêu nước mắt ngậm ngùi
Buồn thương hận tủi sướng vui một thời.

Làm người ai cũng lệ rơi
Duyên tình không trọn…một đời ly tan
Khóc cho duyên số lỡ làng
Hồng nhan phận bạc tình dang dở hoài.

người đàn ông buồn lang thang
thơ lục bát buồn.

#10
BUỒN THIÊN THU
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường tình lắm cảnh bể dâu
Em anh đành phải…hai đầu tương tư
Vừa thương đã nói tạ từ
Giờ đây còn lại…những dư âm buồn.

Thôi đành quay mặt tay buông
Anh nguyền về với…cội nguồn chân tu
Trần gian là chốn ngục tù
Chữ duyên lạc lối thiên thu ngậm ngùi.

Gặp nhau nuốt lệ làm vui
Nếu còn thương nhớ hãy vùi chôn sâu.
Hương yêu dù mãi thắm màu
Nhưng tình cam chịu mất nhau giữa đời.

Cuối chiều giọt nắng chơi vơi
Anh thầm bước giữa đất trời lang thang
Chưa Thu nhưng lá héo vàng
Rụng rơi từng chiếc…lòng tan nát lòng.

Sao em gạn đục tìm trong
Buông tình trôi nổi giữa vòng trầm luân
Mong em hạnh phúc không buồn
Riêng anh gánh chịu lệ tuôn tháng ngày.

Trái ngang chua chát đắng cay
Mình đừng khơi dậy…rồi đày đọa nhau
Trách em phụ khó tham giàu
Quên duyên bỏ nợ…làm đau cuộc tình.

THƠ LỤC BÁT BUỒN VỀ TÌNH YÊU

#11
GIỮ TRỌN LỜI NGUYỀN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Trải qua cay đắng một thời
Tình yêu ngang trái chơi vơi thật buồn
Nhiều lần nước mắt chợt tuôn
Bao nhiêu kỷ niệm quay cuồng trong tim.

Vắng nhau em mãi kiếm tìm
Nhưng anh biền biệt lặng im chẳng về
Đành rằng không phải phu thê
Nhưng tình nghĩa nặng câu thề chia nhau.

Dù cho mình chẳng sang giàu
Tình luôn êm ấm trước sau một lòng
Suốt đời em chỉ thầm mong
Đôi mình sẽ thoát khỏi vòng gian nan.

Bao năm lệ đổ ngập tràn
Bây giờ thương nhớ sang trang mới rồi
Em nguyền một dạ chung đôi
Người dưng khác họ yêu rồi không phai.

Vần thơ tuy ngắn tình dài
Giữ tròn hạnh phúc tình lai láng tình
Hết đêm rồi đến bình minh
Đã qua lận đận giờ mình sánh duyên.

Quên bao cay đắng lụy phiền
Hết rồi những lúc chao nghiêng giữa đời
Không còn mỗi đứa một nơi
Cùng nhau khắc dạ một lời thủy chung.

người đàn ông lang thang trong đêm buồn
thơ lục bát viết về tình buồn.

#12
CHIỀU MƯA LỖI HẸN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Em đừng níu giữ lời thương
Bởi tình duyên đã…đôi đường chia phôi
Giờ đây mình mất nhau rồi
Đâu còn những lúc chung đôi sớm chiều.

Cuối hoàng hôn…nắng hắt hiu
Lá vàng rụng xuống đã nhiều hơn xưa
Thương nhau biết nói sao vừa
Bao Thu chồng chất vẫn chưa trọn tình.

Đau lòng hãy cố lặng thinh
Đành thôi quên chuyện đôi mình từ đây
Dù thương nhớ vẫn tràn đầy
Nhưng ngang trái đã…bủa vây từng giờ.

Anh lần bước giữa bơ vơ
Mình duyên không nợ đứng chờ thiên thu
Trần gian là chốn ngục tù
Thương yêu dang dở…lời ru đượm buồn.

Mưa chiều từng hạt vừa tuôn
Nhìn theo chớp biển mưa nguồn đớn đau
Trách Thu làm lá phai màu
Tình mình cũng đã…xa nhau ngút ngàn.

Em về hãy bước sang ngang
Đừng lưu luyến nữa…héo tàn tuổi xuân
Thương thay một mối tình buồn
Yêu thương không trọn mãi tuôn giọt sầu.

#13

CÒN LẠI MÌNH ANH

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Một thời xa cách quê hương
Nay về cây phượng sân trường còn nguyên
Nhưng em ván đã đóng thuyền
Dòng lưu bút cũng…theo duyên em rồi.

Lặng thầm nước mắt chợt rơi
Bước chầm chậm bước giữa đời không em
Mưa rơi từng giọt trước thềm
Khi nhìn xác phượng càng thêm chạnh lòng.

Còn gì đâu nữa mà mong
Tình yêu ngày trước…theo dòng thời gian
Trách cho số phận bẽ bàng
Đường yêu lỗi nhịp…tình sang ngang đò.

Đâu còn kỷ niệm từng cho
Khi hoàng hôn xuống…hẹn hò bên nhau
Phải chăng nước mắt không màu
Nên tình khắc khoải thương đau thế này.

Anh về gom nhặt đắng cay
Sống mòn mỏi sống những ngày bơ vơ
Nhớ nhau ngồi đếm từng giờ
Lật dòng lưu bút…lòng ngơ ngẩn buồn.

girl cute
tình thơ lục bát buồn.

#14
TÌNH ĐÃ NHẠT NHÒA
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Mây giăng phũ kín rừng chiều
Dòng sông vắng lặng gió hiu hiu buồn
Em ngồi nước mắt chợt tuôn
Tình ngang trái cũng bắt nguồn từ đây.

Mưa Thu lá rụng rơi đầy
Đường xưa kỷ niệm…giờ đây vắng rồi
Hoàng hôn ngồi đếm lá rơi
Nhớ từng kỷ niệm một thời còn nhau.

Xót thương chiếc lá thay màu
Vàng khô rơi rụng trước sau ngập đường
Lỡ làng phai nhạt phấn hương
Mới hay tình lắm đoạn trường gian nan.

Anh gieo chi lắm phũ phàng
Bao nhiêu cay đắng…làm tan nát tình
Em giờ cam chịu lặng thinh
Rồi ngồi gặm nhấm thuở mình còn yêu.

#15
CŨNG BỞI DO NGHÈO
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Một đời khắc khoải gieo neo
Má hồng phận bạc bởi nghèo trót mang
Năm canh thao thức mơ màng
Ngậm ngùi thương xót tình dang dở tình.

Thói đời giàu trọng nghèo khinh
Quên thương bỏ nhớ…mặc tình lệ rơi
Mất nhau lây lất giữa đời
Như bao lá rụng nằm phơi tháng ngày.

Oằn lưng em gánh đắng cay
Nhưng anh chẳng nghĩ càng đày đọa thêm
Bờ mi nước mắt ướt mềm
Hết rồi kỷ niệm những đêm ấm nồng.

Bây giờ anh có nhớ không?
Riêng em vẫn giữ một lòng thủy chung
Dù cho mình chẳng đi cùng
Nhưng trong ký ức…chẳng lung lay tình.

cô gái xinh đẹp với tâm trạng buồn
lục bát buồn cho đôi lứa.

#16
ANH VỘI THAY LÒNG
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Mây giăng phủ kín rừng chiều
Dòng sông vắng lặng gió hiu hiu buồn
Nghẹn ngào nước mắt chợt tuôn
Bởi tình ngang trái…bắt nguồn từ đây.

Gió Thu lá rụng rơi đầy
Đường xưa kỷ niệm giờ đây vắng rồi
Hoàng hôn ngồi đếm lá rơi
Mà thương năm tháng một thời còn nhau.

Nhìn theo chiếc lá thay màu
Vàng khô rơi rụng trước sau ngập đường
Bây giờ phấn nhạt phai hương
Mới hay đời lắm đoạn trường gian nan.

Người gieo chi những phũ phàng
Đớn đau cay đắng…mình tan nát tình
Em giờ cam chịu lặng thinh
Ngày đêm gặm nhấm thuở mình còn yêu.

Đau thương chồng chất quá nhiều
Lòng bao nhiêu nhớ bấy nhiêu giọt sầu
Thu về lá chết theo Ngâu
Tình như nước chảy qua cầu lênh đênh.

Bèo trôi theo nước bồng bềnh
Cuốn theo con sóng chiều lên sáng về
Cuộc đời nhiều nỗi nhiêu khê
Tình ôm trái đắng…câu thề đong đưa.

#17

HOÀNG HÔN BUỒN

Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Hoàng hôn tím cả rừng chiều
Không gian vắng lặng gió hiu hiu buồn
Hai hàng nước mắt vội tuôn
Bởi em anh phải đầu nguồn cuối sông.

Đắng cay chua chát chất chồng
Ngày đêm ôm mộng tình không thấy về
Cuộc đời sao quá nhiêu khê
Yêu thương tha thiết chẳng hề chung đôi.

Lòng em đau đớn bồi hồi
Bởi duyên không trọn…đành thôi giã từ
Ghế buồn nay cũng thừa dư
Đường xưa kỷ niệm…bây chừ chẳng qua.

Yêu thương dù lắm đậm đà
Nhưng tình không nợ…còn xa…vô thường
Trả anh phân nửa lời thương
Rồi quay lưng bước ngược đường tìm quên.

ảnh cô gái đi trong chiều nhạt nắng
lục bát viết về tình sầu.

#18
TÌNH KHUYẾT NHƯ TRĂNG
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Tình mình nay khuyết như Trăng
Đang treo lơ lửng nhùng nhằng chơi vơi
Lặng câm chẳng thốt nên lời
Đường qua trống vắng…lá rơi thật nhiều.

Một mình chân bước liêu xiêu
Tìm trong kỷ niệm những chiều bên nhau
Phượng nay cũng đã thay màu
Duyên xưa tình cũ…ôm đau thương chờ.

Em còn giữ những vần thơ
Một thời nhung nhớ dại khờ yêu anh
Đến khi mộng vỡ chẳng thành
Lệ hoen mắt biếc…lòng canh cánh sầu.

Bây giờ biết phải về đâu?
Khi anh rút ván qua cầu sang ngang
Bỏ em duyên phận lỡ làng
Ngồi ôm quá khứ…chứa chan giọt buồn.

#19
ĐÒ QUA BẾN SÔNG
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Còn chi thương xót cho bằng
Tình như Trăng khuyết mây đen phủ rồi
Một mình bước giữa đơn côi
Nhớ nhung kỷ niệm một thời còn thương.

Giờ đây mỗi kẻ một đường
Lặng thầm gặm nhấm dư hương tháng ngày
Cuộc đời sao lắm đắng cay
Người đành phụ nghĩa…đọa đày lên nhau.

Tóc xanh giờ cũng hai màu
Nhưng sao tình mãi thương đau mỏi mòn
Anh nguyền chung thủy sắc son
Nhưng riêng thương nhớ…em còn giữ không?

Gió đưa con sóng bềnh bồng
Đẩy thuyền trôi dạt…quên sông…bỏ bờ
Đành cam chịu cảnh bơ vơ
Bởi duyên tình ấy… bây giờ còn đâu?

Trần gian là chuỗi ngày sầu
Đắng cay chua chát bể dâu đoạn trường
Trả nhau hai tiếng yêu thương
Đời anh bạc phận…xin nhường em qua.

Quay lưng nước mắt nhạt nhòa
Trách thầm duyên lỡ…tình xa suốt đời
Lặng nhìn chiếc lá vàng rơi
Đang quằn quại giữa đất trời mà thương.

cô gái ngồi trên xe buồn
lục bát buồn cho tình dang dở.

#20
TÌNH CHƠI VƠI
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Anh về qua bến đò ngang
Cho em nhắn gởi muôn vàn yêu thương
Từ khi cất bước lên đường
Lòng canh cánh nhớ quê hương dạt dào.

Nhớ ngày tình đã dâng trao
Bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào ấm êm
Tưởng đâu mãi được êm đềm
Nào hay thương nhớ ngày thêm xa dần.

Trần gian là cõi phù vân
Nên duyên nợ cũng chỉ ngần ấy thôi
Giờ đây cách biệt nhau rồi
Mình em bước giữa đơn côi lạnh lùng.

Hết rồi mộng ước về chung
Thương yêu còn lại tận cùng nỗi đau
Mùa Thu chiếc lá thay màu
Em anh tình cũng mất nhau giữa đời.

Đau lòng lắm bạn tình ơi
Đành chôn kỷ niệm một thời vào tim
Nhớ nhau giờ biết đâu tìm
Bởi mình nay mãi như kim giữa dòng.

Còn đâu ngày tháng đợi mong
Giờ đây nước mắt lưng tròng chơi vơi
Em thương anh nhất trên đời
Nhưng tình chia biệt hai nơi thật buồn.

#21
TRÁI NGANG CUỘC TÌNH
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Em anh mỗi đứa một đầu
Tình yêu không trọn thương đau theo hoài
Biết bao giờ mới nguôi ngoai
Mộng lòng dang dở thương hoài trăm năm.

Còn đâu duyên nợ sắc cầm
Duyên mình ngang trái dư âm thật buồn
Buông tay nước mắt chợt tuôn
Anh về hướng biển…ngược nguồn em đi.

Bao nhiêu năm chẳng còn gì
Đành thôi đoạn tuyệt giữ chi thêm phiền
Đời hồng nhan bạc vô duyên
Lang thang trôi dạt như thuyền không neo.

Xót thương thân phận bọt bèo
Như vầng Trăng khuyết đang treo lưng trời
Bước từng bước giữa chơi vơi
Tình vương trái đắng…trọn đời không nhau.

cô gái ngồi trên xe nhìn ra cửa kính với tâm trạng buồn
thơ lục bát buồn cho ngày chia tay.

#22
(đang cập nhật..)

Các bạn vừa xem chùm thơ lục bát viết lên nỗi buồn trong tình yêu do trang thơ tình buồn (thotinhbuon.com) tổng hợp và chia sẻ. Mời bạn xem thêm chùm thơ liên quan:

Theo dõi
Thông báo của
guest
5 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Tâm An
Tâm An

Những vần thơ lục bát viết về tình yêu thật hay, hình ảnh minh họa thật đẹp.
cám ơn trang thơ tình buồn rất nhiều.

Lê văn Tấn
Lê văn Tấn

Phận em là gái dám đâu
Áo mặc sao.qua khỏi đầu anh ơi.

Nguyễn Tý
Nguyễn Tý

Thơ lục bát hay quá nhưng tâm sự đầy vơi của tác giả nghe sao ray rứt nôi buồn khó tả.

Cohoang Tinhbuon
Cohoang Tinhbuon

CHẤM THAN (!) BUỒN
Lục bát: Cohoang Tinhbuon

Vần thơ viết dở nửa hàng
Sao em đành vội chấm than xuống dòng
Thôi còn gì nữa mà mong
Giờ mình anh với…nỗi lòng quạnh hiu.

Còn đâu kỷ niệm bao chiều
Bên nhau chung bóng nói yêu ngọt ngào
Cuộc đời là giấc chiêm bao
Đừng khơi quá khứ…chớ đào thêm sâu.

Chia thương mỗi kẻ một đầu
Rồi lần bước giữa bể dâu đoạn trường
Trả nhau ngày tháng vấn vương
Âm thầm quay mặt sang đường mà đi.

Yêu thương mình chẳng còn gì
Đành thôi chia biệt…giữ chi thêm buồn
Khi yêu tròn hóa thành vuông
Xa rồi chung ngõ…cũng luồn lách nhau.

Thế gian đen trắng hai màu
Nợ duyên còn mất thương đau vô thường
Thói đời lắm cảnh nhiễu nhương
Làm sao biết trước…mà lường hay đo.

Sông sâu thì cũng dễ dò
Nhưng người khó bởi…quanh co lọc lừa
Đành về đường cũ ngày xưa
Nhặt từng chiếc lá…mới vừa rụng rơi.

Vần thơ anh cũng cạn lời
Chấm than lơ lửng đành thôi…xuống dòng.

Quang Bui
Quang Bui

nếu không nhầm thì hình như em bị thất tình đúng không / bởi người ta thường nói : " Văn học là nhân học cho nên thơ là tiếng nói của tâm hồn