Thơ tình Mùa Xuân buồn, thơ Xuân cô đơn và lẻ loi một mình

Những bài thơ tình buồn viết về mùa xuân cô đơn, lẻ loi khi không có người mình yêu bên cạnh.

Vậy là một mùa xuân nữa lại về !
Thời gian cứ nhẹ nhàng trôi không hối hả, vội vã như cuộc sống bộn bề với trăm ngả rẽ mong manh !
Anh còn nhớ không, hơn một lần đã nói với em về mùa đông dịu ngọt, về mùa thu quyến rũ, mùa hạ khắc khoải và mùa xuân thì sao anh nhỉ?

Một ngày đẹp như hôm nay sao anh không về để lắng nghe tiếng nức nở của áng mây tím bồng bềnh, của gió xuân đang mơn man trên những nhành lá, ngọn cỏ… mùa xuân trong mắt em thật gầy guộc, hanh hao và đầy ắp nỗi niềm !

Anh có thấy không những cánh đào đỏ thắm như nỗi nhớ con tim của những đôi tình nhân yêu nhau trong cách trở xa xăm, dưới màn mưa bụi nhạt nhòa, hình bóng người yêu dấu năm xưa lại dịu dàng hiển hiện với biết bao hoài niệm cùng những giọt lệ mặn chát của buổi chiều xuân cùng với niềm riêng đau đáu gửi vào màu vàng khắc khoải của những bông hoa cúc vườn nhà.

Một mùa xuân chờ đợi đầy lãng mạn bởi xuân vốn là mùa đâm chồi nảy lộc, của hạnh phúc và nụ cười phải không Anh ?

thơ tình mùa xuân buồn
thơ tình mùa xuân buồn (ảnh: internet)

xem thêm: Thơ tâm trạng buồn chán vu vơ về tình yêu và cuộc sống

XUÂN NÀY VẮNG NHAU

Thơ: Chiều Tím

Biết xuân này mình có gặp nhau không
Đường anh đi vẫn chất chồng khắc khoải
Lối em về hoa thơm vàng nắng trải
Tiếng yêu thương chẳng dầu dãi bao giờ !
Xuân của anh có thể đẹp như mơ
Có nhớ em, có đợi chờ gặp lại
Xuân trong em, từng đêm sầu tê tái
Hoài niệm mùa hoa cải sáng triền sông !
Xuân bên anh có thấp thoáng dáng hồng
Khoảng trời riêng mặn nồng màu luyến ái
Nét rong rêu phong trần anh nếm trải
Sợ đau thương quan ngại, lối em về !
Dẫu chẳng còn quá nhiều phút đam mê
Cánh én bay khi chiều về gió lặng
Xuân vẫn tươi cánh mai vàng màu nắng
Chắc xuân này ta lại vắng nhau thôi !

BÀI THƠ: MÙA XUÂN NÀY VẮNG ANH

Thơ: Thiên Thanh Thanh

Mùa xuân đẹp năm nay đến muộn
Cái rét còn bám riết quanh ta
Anh ở đâu ? Sao lâu quá anh à
Không gặp gỡ để lòng ta dịu vợi
Mùa xuân đến anh ơi em vẫn đợi
Cánh én về mang lại yêu thương
Hoang hoải tình ta ở cuối con đường
Sao em vẫn hoài mong và khát vọng
Không nắng ấm trời cao và gió lộng
Không hẹn hò, đưa đón chi nhau
Xuân không anh xa vắng tình đầu
Em vẫn thấy tim đau và đơn điệu
Đây hình em tặng mùa xuân bất tận
Một mình em xây dựng lâu đài
Đem lòng mình trang trải hồn ai
Chờ đón mãi xuân vắng anh buồn lắm
Có phải không miệng cười, lòng cay đắng
Tạo niềm vui trên nền tảng cô đơn
Ai hiểu em trong hoàn cảnh này không ?
Xuân cứ đến, gom mảnh buồn ghép lại.
thơ tình mùa xuân buồn
thơ tình mùa xuân buồn (ảnh: internet)

THƠ TÌNH BUỒN: LỐI VẮNG CHIỀU XUÂN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Em quay về thời tiết cũng sang Xuân
Chiều se lạnh mưa phùn ôm chiếc lá
Cành lắc lư theo đà nằm nghiêng ngã
Lời thương anh như đã thấm vào hồn.
Kỷ niệm mình nơi chốn cũ hoàng hôn
Đang quằn quại lòng bồn chồn tê tái
Nhớ thương anh em thẫn thờ ngây dại
Vì không duyên em phải chịu mất tình.
Xót xa buồn…nhưng chỉ biết lặng thinh
Nhìn nước mắt chúng mình thi nhau đổ
Đừng tiếc thương hãy chôn sâu đáy mộ
Dù buồng tim mình loang lỗ xước nhiều.
Đứng lặng thầm… bên lối vắng đìu hiu
Tìm kỷ niệm bao chiều miên man bước
Giờ mình em mắt ngước nhìn phía trước
Ôm đớn đau xuôi ngược giữa vô thường.

LỤC BÁT: NỖI BUỒN CHIỀU XUÂN
Thơ: Hoa Mẫu Đơn

Ta về bên ngõ bâng khuâng
Nghe trong nỗi nhớ thềm xuân nao lòng
Đợi chờ gì phía sau song
Mà sao thổn thức mênh mông vợi vời.
Nỗi buồn trong dạ chơi vơi
Chiều trôi về phía cuối trời xa xăm
Sóng lòng gợn những băn khoăn
Còn không hạnh phúc muộn mằn ai trao.
Tiếng yêu tiếng nhớ ngọt ngào
Chìm rơi thinh lặng xanh xao cả chiều
Ôm vào cả những liêu xiêu
Bờ môi mặn đắng phiêu diêu mộng tình.
Hoa hồng ngan ngát nụ xinh
Hương đưa theo gió lung linh trước thềm
Xuân hồng đã chớm bên hiên
Mà sao xa quá dịu hiền nơi anh.
Mình ta nỗi nhớ giăng mành
Hỏi người có giữ tình xanh đã từng
Hoàng hôn bến đợi rưng rưng
Xuân yêu thương mãi mịt mùng nơi đâu.
Phải chăng nước chảy qua cầu
Lững lờ gửi lại giọt sầu mùa đông
Ta tìm một nhánh xuân hồng
Mênh mang chiều tím chờ trông bóng người.
thơ mùa xuân cô đơn
thơ mùa xuân cô đơn (ảnh: internet)

ĐÊM THAO THỨC
Thơ: Quốc Phương

Khuya lắm rồi.. mà sao còn chưa ngủ
Vẫn ngồi nhìn tinh tú nghĩ về ai
Khi xa nhau.. trống vắng suốt đêm dài
Người có hiểu lòng ai luôn nhớ tới
Đêm thao thức.. đất trời vào xuân mới
Người vẫn xa.. người ngồi đợi yêu thương
Nỗi nhớ nhung.. trằn trọc những canh trường
Mong nơi ấy.. tỏ tường cùng xuân sắc
Ngồi chờ mãi.. ngoài kia trời im phắc
Gió chẳng lay.. cũng chẳng tiếng dế kêu
Mấy giọt sương.. chỉ đọng nhẹ cùng rêu
Và hơi thở.. vẫn nhịp đều ấm áp
Người có biết.. lệ lăn dài mặn chát
Nỗi nhớ thương.. khi xa mặt cách lòng
Chỉ làm sao cùng trở lại ước mong
Như ngày ấy.. mình không xa cách nữa.

XUÂN TƯƠNG TƯ

Thơ: Diệp Ly

Nắng chẳng còn mang bóng dáng mùa xuân
Khi ngày tháng tràn dâng ngàn nỗi nhớ
Hồn thơ lạnh từng đêm dài trăn trở
Tương tư sầu vụn vỡ giữa làn mi.
Sương khói mờ giăng mắc cuộc tình si
Lời thề hẹn còn ghi vào trong dạ
Không đưa tiễn người cũng đi vội vã
Khuyết rồi tròn nghiệt ngã những mùa trăng.
Còn lại gì từ hai chữ cố nhân
Tơ lộn mối đường trần mình lỡ hẹn
Chút kỷ niệm chắt chiu còn nguyên vẹn
Làm hành trang ước nguyện giấc mơ hồng.
Xuân không về khi tình đã hư không
Em cúi mặt nghe lòng tràn tiếc nuối
Hồn si dại nặng trĩu vì hờn dỗi
Mùa chênh chao lạc lối mộng hao gầy.
Đàn chim trời mải miết dệt đường mây
Con tim dệt đong đầy bao tha thiết
Tàn ước vọng yêu vẫn còn da diết
Giữa trời xuân tím biếc nỗi mong chờ.
Tương tư sầu…nhòa nhạt những vần thơ.
thơ mùa xuân vắng anh
thơ mùa xuân vắng anh (ảnh: internet)

MÙA XUÂN NHỚ

Thơ: Xiao HangPin

Xuân đã về theo làn gió mênh mông
Nhưng em thấy mùa đông dường như phủ
Lòng se sắt một nỗi sầu ngự trú
Nhớ mong này có đủ để gần nhau
Anh đi rồi vạt nắng cũng hư hao
Em ở lại nghẹn ngào ôm ly biệt
Đôi tim vẫn quyện nhịp tình tha thiết
Hai phương trời mải miết cách trùng mây
Một chữ chờ em nguyện giữ còn đây
Mặc xuân hạ đổi thay thu đông đến
Theo con tạo thời gian hoài xoay chuyển
Đợi anh về cập bến đỗ ước mơ
Đêm trở dài em một bóng bơ vơ
Viết tâm sự thành thơ mang niềm nhớ
Giọt nước mắt lặng rơi trong nức nở
Nhói nơi lòng vụn vỡ trái tim côi
Mong anh về nối lại mộng chung đôi
Cho xuân thắm lên ngôi ngàn khao khát
Đan tay bước cùng yêu thương dào dạt
Vui sum vầy ta hát khúc tình say.

EM NHỚ ANH !
Thơ: An NHiên

Về đi anh… em thấy nhớ anh rồi !
Hoa nở thắm nắng rạng ngời ô cửa
Khóm cúc nhỏ anh trồng bung nụ nữa
Đông xa rồi Xuân gõ cửa sáng nay
Về đi anh ..em thấy nhớ anh này !
Sau lớp vỏ chồi non đang thức giấc
Trái tim em cũng nghẹn chùng phím bậc
Nhắc tên anh trong khoảnh khắc giao mùa
Về đi anh… anh thấy nhớ em chưa ?
Đêm chong đèn thêu thùa đan mộng ước
Vạt cỏ gầy mong manh chiều gió ngược
Ai kể rằng loài khổng tước lai sinh
Về đi anh.. em kể chuyện chúng mình
Đón bình minh nơi phương trời ửng nắng
Góc khuất đời thâm trầm muôn khoảng lặng
Nơi một mình dai dẳng một niềm đau
Về đi anh… cho thắm lại duyên trầu
Chũm cau phết vôi đượm màu nồng bện
Trao môi hôn đong đầy tình thương mến
Con thuyền tình đậu bến ước khỏa lơi
Về đi anh… em thấy nhớ anh rồi !

MÙA XUÂN NÀY VẮNG ANH
Tác giả: Nguyễn Minh Ngọc
Thể thơ: Bát ngôn

Mùa xuân này đã vắng bóng dấu yêu
Nên ánh hoàng hôn mỗi chiều tím ngắt
Đóa hồng đỏ…cầm trên tay như nhắc
Nhớ anh nhiều…em chẳng có trách đâu.
Ước giờ này…mình được ở bên nhau
Để vần thơ khỏi đậm màu thương nhớ
Và những đêm em thôi niềm trăn trở
Nghĩ về anh hiện đang ở phương xa.
Dấu yêu à! Em rất nhớ anh nha
Cứ ngắm mãi….món quà anh đã gửi
Một cảm giác sao thân thương gần gũi
Chỉ thế thôi…em chẳng tủi thân đâu.
Hứa với anh sẽ mãi mãi về sau
Ở nơi nào cũng cùng nhau sánh bước
Giá bây giờ…dấu yêu mà hiểu được
Chẳng bao giờ em đi ngược anh đâu…!!!

(đang cập nhật..)

Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận