Thơ Đà Lạt Mùa Đông buồn chán, lẻ loi, hoài niệm tình xưa

Tuyển chọn những bài thơ viết về Đà Lạt lúc vào Đông với sự buồn chán, cảm giác lẻ loi, hoài niệm về tình xưa. Thơ Đà Lạt Mùa Đông lạnh lẽo cần lắm 1 bờ vài, 1 cái ôm ấm áp từ ai đó..

thơ Đà Lạt buồn mùa đông
thơ Đà Lạt buồn mùa đông.

#01
ĐÀ LẠT BUỒN..
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng

Đà Lạt Mùa này lạnh lắm anh ơi
Cơn mưa phùn lưa thưa rơi từng hạt
Nhớ ngày xưa anh dạo đàn em hát
Bản nhạt tình xin trả lại trăng sao..

Nhà Thờ con gà mình nắm tay nhau
Cùng cầu nguyện ngày sau chung nhịp bước
Nhưng chuyện đời nào có ai biết trước
Nữa đoạn đường anh rẽ ngược chia ly

Ngày bãi trường cây phượng tím còn ghi
Em cay mắt lệ nhòa mi ướt đẫm
Rẽ lối đi với nỗi buồn sâu thẳm
Thác prenn chiều khắc đậm mối tình em

Sương mù giăng lạnh buốt sắp vào đêm
Hầm đất sét lặng chìm trong hiu quạnh
Em một mình nhìn chung quanh vắng lặng
Khóe mắt buồn bên cạnh chẳng còn ai…

Những cành hồng đang đón giọt sương mai
Em chợt thấy mình lạc loài trống vắng
Đưa tay hứng làn gió hòa trong nắng
Chợt mĩm cười Đà Lạt vẫn chờ anh..

Mùa đông Đà Lạt
Mùa đông Đà Lạt.

THƠ ĐÀ LẠT MÙA ĐÔNG BUỒN

#02

MÙA ĐÔNG ĐÀ LẠT

Thơ: Giang Hồng

Cắt những lớp sương mù gió dồn đuổi gió
Mở lồng ngực mình thông trải thảm thông
Xòe đốm mắt dã quỳ vàng nỗi ngóng trông
Đà Lạt của anh bước vào đông vời vợi.

Tỏa hương bung sắc hoa thổi hồn về phố núi
Sáng bừng lung linh gương mặt Hồ Xuân Hương
Chẳng lạnh bức mành thơ khi em kết muôn nỗi vấn vương
Sợi nhớ sợi thương đan tình dệt đêm huyền thoại

Ngả đường quanh co bao nỗi niềm chờ đợi
Ngàn xanh màu hẹn hò trên vi vút ngàn thông
Lời ai lãng đãng như mây trắng bềnh bồng
Như tự ngàn xưa phố yêu mùa đông Đà Lạt.

#03
TÌM VỀ NỖI NHỚ CHIỀU ĐÔNG..
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng

Ở nơi này không có nắng bên em
Bởi vì thế buồn riêng tê buốt quá
Thèm chút ấm cho mùa đông lạnh giá
Em đi tìm kí ức thuở hương xưa

Ngày xa nhau đến nay đã bao mùa
Chút giận dỗi nghĩ suy thầm nhớ lại
Em và anh có lẽ là mãi mãi…!
Bao đông rồi nỗi nhớ chẳng dần phai

Thời gian kia cố níu kéo thật dài
Rồi lẩn khuất bởi ngày mai vô tận
Từng ngọn cỏ dòng suối cùng phố vắng
Và tận sâu trong mạch ngấm buồng tim

Cao nguyên giờ ôm nuối tiếc không tên
Để mỗi đêm chôn niềm riêng lối cũ
Đà Lạt hoa ngàn sương mờ giăng phủ
Khúc nhạt nhòa đêm ngủ nhớ mùa yêu

Có một không gian theo cánh nhạn chiều
Nhìn để nhớ về những điều hồi ức
Cũng là lần trái tim em thổn thức
Đã qua rồi nhưng thôi nhớ được đâu

Bước một mình bên quán vắng ngõ sâu
Tiếng Lệ Quyên dâng sầu lên nức nỡ
Chợt buâng khuâng với nỗi buồn dang dỡ
Của một thời duyên nợ chẳng tròn câu…

Đà Lạt Sang Đông
Đà Lạt Sang Đông (ảnh: internet)

#04

ĐÀ LẠT LẬP ĐÔNG

Thơ: Nguyễn Nhật

Chiều Phố Núi mù sương ta mãi đợi
Dưới hoàng hôn một sắc áo ai vàng
Thả dốc buồn ngắm những nụ Hoàng Lan
Lòng cứ tưởng Đông mang người trở lại

Hồ Than Thở có câu thề vọng mãi
Tiếng yêu đầu dậy sóng vỗ ngàn năm
Gửi về ai khúc nhạc khẽ thì thầm
Như thố lộ niềm riêng cùng dĩ vãng

Đèo Prenn ngủ dưới mây chiều lãng mạn
Có hàng Thông dỗ giấc mộng rì rào
Để cho hồn chợt dậy tiếng lao xao
Làm khơi gợi xót xa lòng lữ thứ

Xuân Hương có dạt dào tình thiếu nữ
Mặt hồ soi chim lẻ bạn la đà
Ngỡ đất trời Đà Lạt lập đông qua
Mang theo nỗi nhớ thương người viễn xứ.

#05
TRỞ LẠI CHIỀU ĐÔNG..
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng

Đông năm nay chỉ còn lại mình em
Câu ly biệt kèm theo lời chưa nói
Ta nợ nhau những giận hờn nông nỗi
Đành ngậm ngùi gởi theo bóng người đi

Bước hành trình anh như cánh thiên di
Trang thơ cũ lời thầm thì còn đó
Giấc đơn côi mơ thấy anh ngoài ngõ
Vòng tay người ôm bóng nhỏ nồng say

Trời phương xa có thơ thẩn canh dài
Tim ray rức có cuộn đầy than thở
Kỷ niệm cũ bây giờ em còn nhớ
Nên suốt đời trăn trở kiếm tìm nhau

Đông trở về ngày tháng cũng qua mau
Bởi lầm hiểu nên nỗi đau lạc lõng
Đếm ngón tay gục đầu bên chiếc bóng
Xóa nỗi buồn khắc khoải vọng cố nhân..

Mùa đông Đà Lạt
Mùa đông Đà Lạt (ảnh: internet)

#06

MÃI MÃI TÌM NHAU

Thơ: Hồng Hoa

Em về đây… giữa chiều Đông…Đà Lạt
Nhìn cuối trời lác đác những hạt sương
Lá lao xao…rơi vướng phía cuối đường
Như nhắn gởi yêu thương Hồ Than Thở.

Anh từng qua…chớ thờ ơ hãy nhớ
Cam Ly buồn nức nỡ khóc héo hon
Kỷ niệm xưa…nơi chốn cũ vẫn còn
Em mãi giữ sắc son mong mỏi đợi.

Hoa đứng đó…mấy lần thay áo mới
Tim tím buồn vời vợi…nhớ người xưa
Gió thổi qua làm phân nửa cũng vừa
Lơ lửng níu đong đưa đang muốn rớt.

Mình vắng nhau tim nhói đau từng đợt
Nhìn cành trơ thưa thớt lá…nghẹn ngào
Phố sương mù…lặng lẻ chẳng xôn xao.
Lòng thương nhớ dạt dào gom ký ức!

#07
CUỘC TÌNH MÙA ĐÔNG
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng

Anh đã từng là tất cả niềm tin
Là người mà cuộc tình em nhớ mãi
Lần đầu tiên em thiết tha qua lại
Cũng là lần..em đã tự dối mình ?

Đà Lạt nơi này trong đêm vắng lặng thinh
Em cố quên cho hồn không đau xót
Trái tim em..chứa bao điều mật ngọt
Hạnh phúc nào..mà ướp đọt lá sầu đâu

Đà Lạt buồn một mình giữa canh thâu
Chợt nhận ra..vừa ôm nhầm trái đắng
Quặn thắt đau vành môi em chợt cắn
Đã dở dang thầm lặng buổi yêu đầu…

Đỉnh lăngbiăng em nhìn xuống vực sâu
Em hỏi trăng đâu..trăng ôm tình đem cất
Đành hỏi gió..gió vi vu bay mất
Quay trở về..góp nhặt để hỏi mây !

Đà Lạt buồn giờ mình em nơi đây
Dấu yêu ơi..đêm nay anh có biết
Ngôi nhà cũ với cuộc tình tiễn biệt
Để nỗi buồn da diết mãi khôn nguôi !!

Đà Lạt Mùa Đông
Đà Lạt Mùa Đông (ảnh: internet)

#08

ĐÀ LẠT ĐÊM ĐÔNG

Thơ: Huyền Trang

Đêm đông lạnh loang hồn Đà Lạt
Gió ưu hoài xé nát lòng cay
Ôm bao nhung nhớ canh dài
Người ơi có biết những ngày đợi mong

Ôi..! Đà Lạt tình nồng xa cách
Liễu se duyên rũ cánh hoa mơ
Xuân Hương sóng gợn nên thơ
Đồi thông hai mộ nằm chờ sánh đôi

Đà Lạt nhớ tình tôi một thuở
Buổi mộng ngà hoa nở đồi sim
Giờ đây dỗi bước lặng êm
Ai xây hạnh phúc gửi niềm luyến lưu

Đà Lạt hỡi sương mù lối mộng
Để suối vàng rũ bóng hình ai
Cung đàn đã gãy ta say
Dây tơ đứt đoạn bao ngày nhớ thương.

#09
BÌNH YÊN TRÊN PHỐ NÚI
Thơ: Nguyễn Ngọc Thủy Hằng

Hoàng hôn về bình yên thêm lặng lẽ
Mây che ngang ngắm nghé bóng trăng gầy
Nơi song thưa em âm thầm gọi khẽ
Người thương ơi..cô lẽ phía trời xa

Đêm càng khuya bấc trở mùa lạnh giá
Gió hắt hiu thương chiếc lá sang mùa
Đông nặng trĩu lạnh lùng hơi vội vã
Cố dặn lòng đừng xa lạ như xưa…

Đêm lạnh vắng tiếng mưa luồn qua cửa
Nguyện giữ cùng lời hứa phía trời đông
Đêm vắng lặng gởi lòng còn một nữa
Gởi vào tim gió buốt giữa đêm về..

Trời đêm nay trăng rọi kề phố núi
Lạnh lùng buông thầm gọi cố nhân sầu
Em mãi đợi bóng câu bên cửa sổ
Nên đông về qua ngõ phố buồn tênh..

#10
(đang cập nhật..)

khung cảnh mùa đông Đà Lạt
khung cảnh mùa đông Đà Lạt (ảnh: internet)

Các bạn vừa xem qua chùm thơ viết về Mùa Đông Đà Lạt với tâm trạng buồn, lẻ loi, cô đơn.. Mời bạn xem thêm chùm thơ buồn khác viết về Đà Lạt mà thotinhbuon.com đã chia sẻ:

Theo dõi
Thông báo của
guest
8 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Hà Ngọc
Hà Ngọc

Đà Lạt mùa này Cẩm tú cầu đang nở.
Những dịu dàng, trong sáng, trắng, xanh, hồng nhạt, chen chúc kề vai nhau tạo thành từng chùm tròn xanh ngát.
Cẩm tú cầu với những chiếc cánh mỏng manh từ lâu đã trở thành đại diện của tình cảm chân thành, cho dù đó là niềm vui hay nỗi buồn.
Yêu Đà Lạt, yêu Cẩm tú cầu ,yêu những ô cửa đang mở ra để đón đợi mùa mưa….

‎Thanhhaidl Truong
‎Thanhhaidl Truong

MƯA MÙA ĐÔNG…!
( gửi tặng bạn gái Đà Lạt ở nơi xa)

Hôm nay em về thăm quê phố núi
Thành phố buồn mừng mừng tủi tủi
Nước mắt trời tuôn…từ sáng đến tối
Cắt đứt lời hẹn ước…gặp lại nhau.

Nhìn trời mưa mà lòng cứ đau đau
Chắc trời giận hai đứa mình em nhỉ
Thôi đừng trách…đừng hờn phận số
Em vẫn tươi hồng…để mặc mưa rơi.

Ta làm sao biết được ý trời
Thích ngăn cách…thì thôi đành chịu vậy!
Hai đứa mình chẳng ai hờn lẫy
Vì biết rằng Chức Nữ gặp Ngưu Lang.

Mưa vẫn rơi…giữa trời đất mơ màng
Có một người…cầu mong mưa mau tạnh.
Để lòng ai…về thăm quê bớt lạnh
Cho hai người…gặp gỡ nói một câu.

Đã đông rồi…sao trời vẫn còn ngâu
Để chén sầu…đầy vơi trên phố núi!
Rồi ngày mai…em quay về nơi ấy
Liệu mưa buồn…có tiễn người không.

Thành phố buồn…một nỗi nhớ mênh mông
In đậm dấu…mưa mùa đông…phố núi!

Phở phố núi 19.11.2018./.

Đặng Vương Hưng
Đặng Vương Hưng

ĐÀ LẠT HAI MÙA
Vừa trưa hè đã đêm đông
Ai lên Đà Lạt cũng không muốn rời

Hương hoa tới tận chân trời
Rừng thông reo mãi những lời mộng mơ

Đường lên phố núi quanh co
Bạn xưa chẳng biết bây giờ nơi mô?

Qua mùa mưa tới mùa khô
Cà phê mình hẹn bên hồ Xuân Hương…

Tung Nguyen Vu
Tung Nguyen Vu

Sáng Đà lạt mây mù bay lãng đãng. Dài cổ chờ chẳng thấy bóng em đâu. Nỗi nhớ thương cứ vương mãi trong lòng. Lời hẹn ước sao mà mênh mông quá. Hình bóng kia ngày nào ta ôm ấp. Khúc ru tình cứ mãi đọng trên môi. Có lẽ mình có duyên mà không nợ. Cuộc tình mình như đường thẳng song song.

Sông Hồng
Sông Hồng

Mùa. THU BỎ TA ĐI !

Đông cựa mình hòa quyện giữa không gian
Nghe Mùa sang chạnh lòng chiều gió lạnh
Ngày tháng trôi cuộc đời thêm hiu quạnh
Rét tê lòng xuyên qua tấm rèm thưa

Thành phố lên đèn lất phất hạt mưa
Khép bờ mi thấy màu trời mỏi mệt
Trong tim sôi đang như gào như thét
Muốn quặn Mình trong khoảnh khắc mùa đông

Nỗi lòng Anh Em có hiểu được chăng ?
Giấc mơ hoa chỉ còn là dĩ vãng
Nước mắt muốn rơi mà giờ đã cạn
Hồn sầu này tự cởi trói cho xong

Tháng cuối năm trời đã bước sang đông
Đợi ,chờ , nhớ suốt bốn mùa bải hoải
Cũng đến tháng ngắm màu vàng hoa cải
Thôi thế đành..nhin. THU BỎ TA ĐI…!!!

Trương Thị Hòa Thuận
Trương Thị Hòa Thuận

MÙA ĐÔNG ĐÀ LẠT
Hoa ban trắng xóa Hồ Tuyền Lâm
Gió lạnh hiu hiu thấu tận tâm
Du khách từng đoàn thăm thắng cảnh
Thiền Viện Trúc Lâm hữu khách tầm
Chim ca, cá lặn lặng âm thầm
Khách về xao xuyến mãi trong tâm
Thiền Viện thanh tịnh mùa đông đến
Hoang vắng tịch liêu cảnh âm thầm.

Phan Dậu
Phan Dậu

Đà lạt ơi !..thơ mộng nên thơ…sao lanh lẽo khi chiều…buông xuống…! Sương phủ mờ…khi mình đã chia xa…năm tháng trôi đi…anh tìm về …dĩ vãng…hoa dã quỳ …vẫn vàng rực …đó đây…! Tình đôi ta …vương vấn..lá và cây…con đường đó…vẫn lung linh hoa nở.. có một người…đigiưa chốn…bơ vơ..?

Phan Quỳnh
Phan Quỳnh

Phố núi giờ cũng đang bước sang đông
Từng cơn gió làm se lạnh má hồng
Em đứng đây giữa quảng vắng hư không
Giữa dòng người mênh mông đến lạ lẫm.